1. Giai đoạn đầu
Mình và chồng kết hôn được bốn năm. Lúc mới lấy nhau, cả hai vợ chồng đều nghèo. Nhà mình bố bị bệnh, lại phải lo lắng nhiều khoản nên tiền lương dạy học của mình không dành dụm được bao nhiêu. Chồng mình làm xây dựng nhưng gần 1 năm không được thanh toán tiền lương, quyết định bỏ chỗ làm để kiếm tìm một công việc khác.
Lương chỗ làm mới của chồng được 2,5 triệu/ tháng. Lương của vợ được 5 triệu. Trừ tiền thuê nhà, ăn uống và các khoản tiêu, tháng đầu tiên tiết kiệm được 1 triệu đồng. Thời gian đó mình rất mong có một đứa con, nhưng mình lại không dám đẻ. Vì nếu sinh con lúc đó chắc chắn không thể cho con một cuộc sống tốt. Mình kế hoạch… và lên dây cót cho việc kiếm tiền.
Làm gì với số vốn 1 triệu đây? Cả hai vợ chồng cứ loay hoay không có câu trả lời.
Bản thân mình là người hay quan sát, thấy lúc đó nhiều mẹ bán đồ lót rất đắt hàng nên mình nghĩ: Hay nhập một chút về bán nhỉ? Nhưng mối buôn ở đâu?
Mình lên google tìm kiếm. Search hàng đống cụm từ liên quan đến nội y nhưng không ra được kết quả . Giữa lúc đó, tự dưng lân la nói chuyện lại ra được một mối buôn có giá tốt. Như chết đuối vớt được cọc, hai vợ chồng phi xe đến luôn. Đơn hàng lấy buôn đầu tiên của mình hình như hơn 700k, mình không nhớ rõ lắm. Mình chỉ nhớ, một chiếc quần chip lần đầu tiên mình nhập giá 20, về bán 25k, lãi được 5k/ chiếc. Đơn hàng đầu tiên ở 38 Lê Thanh Nghị, chị khách tên Huyền Anh. Chắc đến bây giờ chị ấy vẫn chưa biết được chị ấy là vị khách đầu tiên trong hành trình khởi nghiệp của mình. Chị ấy mua 2 cái áo chip, lãi tổng được 15k, mình thu đoạn đường gần 20km là 15k tiền ship các mẹ ạ. Trưa về nắng như đổ lửa mà vẫn thấy vui, vui kinh khủng.
Cũng lạ thật, nhiều bạn xin làm cộng tác viên giờ mà thấy lãi 20-30k/ sản phẩm là chê lắm. Chắc do hồi đấy mình nghèo nên lãi mấy nghìn mình cũng thấy rất to.
Về cứ bán như vậy, lãi mẹ đẻ lãi con. Bán đến đâu nhập hàng đến đấy. Mỗi lần đi lấy hàng mình chỉ có vốn mấy trăm nghìn thôi. Nhưng sau cứ tăng dần, tăng dần, 2 tháng sau nhập hàng hẳn 3 triệu, thấy sao mà mình nhập nhiều, mà oách thế.
Đang trên đà làm ăn “được được” thì mình bị tai nạn. Trên đường đi về quê chẳng may bị ông say rượu đâm phải, gẫy hai xương ngón chân và phải điều trị gần hai tháng. (Giờ vẫn còn cái sẹo to đùng ở chân, cố cũng không có đôi giày nào giấu nổi .
Vợ chồng mới tích được vài triệu thì cho vào viện cả, cũng chỉ còn mấy trăm nghìn sót lại thôi.
Vợ không đi làm được, chồng lao đi kiếm tiền như con thiêu thân. Ngày đi làm, tối về ship hàng cho vợ. Mặc dù vợ đau nhưng tinh thần kiếm tiền quyết liệt lắm, ngày nào cũng lôi máy tính ra ngồi post cả chục bài cơ. Còn chồng mình cũng chẳng ngại nắng mưa, cứ khách gọi hàng là ship. Có một ngày chủ nhật, khách tận Nhà máy sứ Thanh Trì order một cái quần ngố nữ. Nhà mình ở tận An Dương Vương đến đó thì các mẹ biết nó xa thế nào rồi. Khách xem quần xong từ chối không lấy vì không có túi, mà rõ ràng hình mình đăng có túi đâu, cũng không trả tiền ship. Chồng quay về, ấm ức kể với vợ. Mồ hôi nhễ nhại, lúc anh ấy vào nhà tắm rửa mặt mà mình cứ ngồi khóc, vì tủi thân, vì thương chồng. Chồng thấy vợ khóc hỏi tại sao, chỉ dám nói em đau chân chứ không dám bảo vì thương chồng quá . Chồng lại ngồi xoa chân, an ủi vợ. Bản thân mình thấy mình có động lực để phấn đấu đến hôm nay là nhờ bên cạnh có người chồng lúc nào cũng ủng hộ, yêu thương hết mực. Vì vợ, anh ấy chẳng ngại một điều gì. Mới bảo “Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn” các mẹ nhỉ?
Viết đến đây, lật lại ký ức nước mắt lại lăn các mẹ ạ. Mặc dù, mình thuộc tuýp người mạnh mẽ.
Sau ba tháng mình mới đi lại được. Chồng đi làm, giấu chồng đi ship hàng, có hôm bị chồng phát hiện ra phải nói dối: Ở nhà túng quẫn quá em không chịu được, em muốn ra ngoài hít thở không khí. Hít thở không khí gì chứ, hít money thì có. Ngồi ở nhà mãi sao sống được, còn bao nhiêu thứ phải lo.
Mình vẫn đi dạy học, thứ 7, chủ nhật lại đi giao hàng. Mình có nhập thêm ít áo phông nam về bán. Đến giao hàng cho khách thấy khách bảo “Ơ, áo này đẹp quá, em có mang màu tím không? Chị muốn mua thêm màu tím”, rồi khách đòi thêm màu này, màu kia nhưng có đâu. Về nhà mình nghĩ “Sao mình ngu thế nhỉ? Mỗi lần đi ship mang theo hàng có phải bán được thêm không?”. Nói là làm, từ hôm đó, dù khách chỉ mua 1 chiếc áo mình cũng mang cả bọc theo. Có hôm, bán một đơn ở Hoàng Đạo Thành được lãi tổng hơn một triệu, mặc dù ban đầu khách chỉ hỏi mua hai cái áo 200k. Mình sướng lắm. Những đơn hàng khác mình vẫn duy trì cách bán hàng như vậy. Vì thực ra, ban đầu khách chỉ định mua cho chồng, nhưng đem đến khách lại có nhu cầu mua cho bố, mua cho em chồng, mua cho em mình, mua tặng cháu chắt nọ kia… Cách bán hàng này đến bây giờ mình vẫn đang áp dụng.
Mình manh nha mở một cửa hàng. Mình có lên các nhóm hỏi ý kiến mọi người có nên mở cửa hàng không, có một bình luận của một người anh làm mình đọc đi đọc lại mãi “Facebook của em là một cửa hàng lớn mà em không phải mất tiền thuê”. Chỉ một câu nói ấy thôi làm cho não của mình sáng hơn hẳn, thực sự đấy các mẹ ạ. Vì lúc đó mình mới có niềm tin lớn, thị trường online là thị trường tiềm năng nhất. Mình quyết tâm khai thác thị trường này.
2. Mở rộng mối quan hệ
Bán hàng online không ai sờ, không ai nắn được sản phẩm, người mua hàng mua bằng “niềm tin”. Vậy làm sao để lấy được niềm tin của khách hàng đây?
Phải cho khách hàng thấy mặt mình, biết tên mình cái đã.
Mình tham gia rất nhiều buổi offline, hội thảo của các nhóm tổ chức. Xa mấy cũng đi, bận mấy cũng bỏ thời gian mà đi. Các buổi offline đó cho mình niềm vui, quen nhiều người và khách hàng đông dần lên.
Đến bây giờ mình vẫn thấy nhiều mẹ nghĩ bán hàng online chỉ cần ngồi đăng và tư vấn khách thôi. Cũng có thể bán được cho người thân quen, nhưng thị trường bị bó hẹp các mẹ ạ. Muốn mở rộng khách hàng phải xách xe lên và đi. Nếu vượt qua được 10 cây số thì có thêm khách phạm vi 10 cây số, nếu vượt qua được quãng đường 50 cây số có thêm khách cách 50 cây số, nếu vượt qua 100 cây số… các mẹ tự tính hộ mình nhé!
3. Tìm kiếm thêm mối hàng
Mình bán rất nhiều thứ, giờ nghĩ lại thấy mình như siêu nhân vậy. Chăm chỉ đi các nơi tìm kiếm nguồn hàng đảm bảo. Bạn bè đại học, chỗ thân chỗ quen, thỉnh thoảng lại kiếm được mối hàng từ họ. Rồi phụ huynh học sinh cũng là chủ xưởng sản xuất, giám đốc nhà máy nọ kia, họ cũng đổ hàng cho mình. Các chị ấy còn bảo “Cô cứ lấy hàng nhà chị về mà bán, bán được thì trả tiền. Hai đứa con là tài sản lớn nhất chị giao được cho cô, mấy cái hàng này có gì ghê gớm đâu”. Đúng là, bản thân thấy mình may mắn khi cuộc đời gặp những người trân quý mình đến vậy, tạo điều kiện cho mình đến vậy. Cho nên, giờ nhiều cộng tác viên khởi nghiệp mình đều giúp đỡ họ, tạo điều kiện trong khả năng có thể của bản thân.
Đến giờ mình cảm thấy ở trong nước “chưa đủ” nên vẫn đang tận dụng các mối quan hệ ở nước ngoài để phát triển đam mê kinh doanh. Hy vọng thời gian tới mình sẽ làm tốt hơn nữa.
4. Chửa Sam
Hồi đó hai vợ chồng lấy bưởi Diễn về bán Tết. Bán đắt hàng lắm, có ngày bán hết cả nghìn quả các mẹ ạ. Buổi sáng 5 giờ hai vợ chồng đi chở bưởi, 7h lại thay quần áo đi làm . Lúc mới có thai Sam, mình chở 300 quả bưởi trên xe máy đấy ( giờ vẫn còn lưu ảnh đó ở facebook). Đấy là không biết mình có em bé, chứ không cũng không dám liều vậy đâu .
Chắc do chủ quan và làm việc hơi nhiều nên mình bị doạ sảy. Đi dạy về, thấy máu chảy lênh láng khắp đùi các mẹ ạ. Cứ tưởng mình ko giữ được con nữa . Lúc bác sỹ cho nghe tim thai mới thở được ra nỗi niềm hạnh phúc. Nhưng… lại một hành trình dài nằm viện, tiêm thuốc, giữ con.
Chồng đi làm cách bệnh viện 50 cây số, nhưng trưa nào cũng phi về viện đem cơm cho vợ. Mặc dù lúc chồng đi làm ở một mình trong Viện Phụ sản Hà Nội, nhưng mình vẫn lạc quan lắm. Tất nhiên, không thể tránh khỏi nhưng cơn ác mộng bị mất con hàng đêm, nhưng giật mình thức dậy thì chồng ở bên ôm ấp, vỗ về rồi. Mình cố gắng vui vẻ nhất có thể, ăn uống điều độ vì con. Thật may mắn, ông trời đem đến cho mình đứa con gái khoẻ mạnh và ngoan ngoãn.
Kể đến đoạn này thì nhiều mẹ biết rồi, vì bạn bè facebook có những người đã gắn bó với mình từ khi bắt đầu cho đến bây giờ mà.
Lại không di dạy học được vì phải ở nhà “treo chân”. Nhưng mình vẫn bán hàng. Lúc này thì “đẳng cấp” hơn rồi vì đã thuê ship . Cũng may mắn, mình gặp được các em shipper tốt bụng và ngoan. Đơn mình cứ ghi ra đó, các em đến soạn hàng rồi tự đi giao. Mình đòi trả thêm công soạn hàng, các em ấy đều gạt đi và bảo “Em soạn mấy phút là xong, chị cứ phải nghĩ làm gì”. Mình biết, thấy người phụ nữ có thai vất vả như vậy các em ấy dù nghèo cũng không cam tâm lấy thêm tiền. Cho nên đối với mình, mỗi một người đã từng giúp mình luôn khắc cốt ghi tâm.
5. Những người mình đã gặp trong cuộc hành trình
Không ai trong số họ cho mình tiền. Nhưng họ cho mình kiến thức, kinh nghiệm, những lời chia sẻ, động viên. Đa số họ là những người phụ nữ tuổi băm ( ba mươi) mà trước đây mình đã có bài viết về họ.
Họ chỉ cho mình bớt bồng bột, nông nổi. Họ bảo mình cách điều tiết cảm xúc. Trong cuộc sống, nếu không điều tiết được cảm xúc sẽ không thể làm tốt công việc một cách trọn vẹn.
Họ lặng lẽ chia sẻ, giúp đỡ mình tìm kiếm khách hàng, ủng hộ hàng của mình.
Họ an ủi, họ động viên khi mình gặp khó khăn, vấp ngã.
Cuộc đời này, nếu cho mình cơ hội trả ơn, mình sẽ trả ơn họ mãi mãi, yêu quý họ bằng tình cảm không gì đánh đổi được.
6. Khách hàng yêu quý
Giai đoạn này thì mình có nhiều nhân viên rồi, nhưng trước kia làm một mình, vừa chat, vừa soạn hàng, nhập hàng, chăm con nên mình hay làm mất lòng khách lắm. Có người hẹn lấy đồ cho con sinh nhật, 7h tối là bắt đầu rồi mà 6:40p khách gọi hỏi hàng vẫn hỏi hồn nhiên “Chị lấy gì ấy chị nhỉ?” . Nói thật là, chắc do mình tu mấy đời rồi nên hôm đó mới được khách bỏ qua chứ không họ khùng lên mất .
Cũng may, mặc dù “lỡ” nhiều khách như vậy nhưng các mẹ vẫn thông cảm và quay lại ủng hộ. Nhưng mà vẫn có nhiều khách bỏ đi đấy các mẹ ạ. Bây giờ thì mình không còn ở cái thời “não cá vàng” nữa rồi nên khắc phục được khoản mình đã bị lỗi. Với lại, có nhân viên hỗ trợ nên làm được nhiều việc hơn, làm tốt hơn.
Có khách yêu quý là điều tuyệt vời nhất trong bán hàng đấy các mẹ. Nhiều hôm, shipper trên đường đi ship không gọi được khách, chỉ cần đăng lên facebook là có khách khu vực đó ủng hộ. Mặc dù, có chị bảo “Tao mua về đã, làm gì tính sau”. Rồi có những chị, chỉ cần thấy cô Thuỳ bán là thích mua rồi.
Cảm ơn các mẹ – những khách hàng luôn bên cạnh, ủng hộ, động viên và yêu thương em.
7. Trở về với ước mơ xưa
Mình yêu nghề dạy học. Đó cũng là ước mơ còn dang dở của bố mà ông đang muốn mình viết tiếp. Có được số vốn nhỏ rồi, mình mở lớp Tiếng Anh, Trường Mầm non, Công ty về Giáo dục… và làm những thứ liên quan đến giáo dục. Mỗi ngày, dù rất bận rộn nhưng mình vẫn thấy cuộc sống thật ý nghĩa, vì mình đang được làm thứ mình thích, mình yêu.
Thành quả lớn nhất đạt được hiện tại, sau 4 năm, một cô nhóc sắp tròn 2 tuổi, ngoan ngoãn, đáng yêu; một anh chồng thương con, chiều vợ; một ngôi nhà nhỏ xinh xinh đứng tên hai vợ chồng.
Có em hỏi mình: Sao chị làm được nhiều việc thế mà vẫn hoàn thành hả chị?
Mình trả lời: Vì chị làm hôm nay chứ không đợi ngày mai.
Ai cũng chỉ có một đời để sống, mình chọn cách sống để sau này không hối tiếc.
Mình 29 tuổi.